Em là trẻ mồ côi, em không ở cùng ai trên Hà Nội này cả. Từ khi học lớp 3 em đã phải từ quê lên để tự kiếm sống. Em học ít nhưng em rất biết chừng mực, có văn hóa. Em kể rằng em buồn, em tủi thân vì nhìn các bạn có bố mẹ cho đi chơi, đi ăn mà em phát thèm. Nhưng em không được như thế. Nên em đã rất nỗ lực làm việc và tự mở 1 cửa hàng mĩ phẩm cho mình. Tôi lại càng thêm yêu và khâm phục em hơn, yêu con người em vì em là chính em, khâm phục vì sự mạnh mẽ của em. Hàng ngày ngoài giao hàng cho các shop khác tôi còn qua shop em để đưa hàng cho em. Và đương nhiên là tôi không làm không công rồi, hôm nào mà ship cho em y như rằng tối hôm đấy hai đứa rủ nhau đi ăn, đi la cà phố phường rồi chụp check in các kiểu con đà điểu. Dù cho là ship không được trả công nhưng tôi thấy vui lắm, đi ship mà như thế này chắc ngày nào tôi cũng đi đưa hàng, shipkhông ngừng nghỉ J

2 tháng sau tôi quyết định tỏ tình với nàng. Lãng mạn thế này thì làm sao có thể từ chối được. “ Ôi mình phục mình quá mà, đã bảo lạnh lùng nhưng cũng cool lắm đấy”. Nào là hoa,nến, bánh GATO các kiểu con đà điểu, chỉ chờ “ Nấm lùn” của tôi đến là OK rồi. Thế nhưng đợi mãi, đợi mãi đến hơn 22h mà chẳng thấy bóng dáng em đâu nên tôi đành đi về. Trên đường đi thấy 1 đám đông vây quanh, tôi tò mò chạy ra xem. Tính tôi nó thế, thấy có cái gì đông đông ngoài đường là lại lao vào, tò mò quá mà ! Thế nhưng trước mắt tôi là Em- cô gái ấy. Bộ váy em mặc là do tôi mua cho em, trên tay vẫn cầm chặt món quà cho tôi. Tôi đơ người ra, bần thần , hoảng hốt và chết lặng. Bao nhiêu thứ cảm xúc cứ xâm chiếm tâm hồn tôi nhưng không lâu, tôi chạy đến bế em lên, người dính nhiều máu. Tôi đưa em đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ bảo em phải phẫu thuật. Khả năng sống chỉ có 20%, tôi như suy sụp và gục ngã hoàn toàn. Nhưng vẫn còn hi vọng mà, phải không ? Tôi xin được vào nói chuyện với em, tôi cầm tay và nói:
Tôi: Em à! Chúng ta đã đi 1 chặng đường dài với nhau rồi, hôm nay, ngay tại đây và ngay lúc này anh muốn nói ANH THỰC SỰ RẤT YÊU EM và ANH MUỐN EM LÀ MẸ CÁC CON CỦA ANH. Nên em hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại để cãi nhau với anh, đi ăn với anh, và lấy anh làm CHỒNG có được không Trang?
Có lẽ tôi yêu em nhiều hơn tôi nghĩ, đau đớn hơn là vì tôi mà em bị tai nạn. Chỉ vì muốn mua cho tôi món ăn mà tôi thích, chỉ vì bị công an dẹp chợ mà em chạy tán loạn lên và không để ý thứ gì xung quanh để rồi bị xe đâm.......

Hà Nội ngày....tháng....năm.....
“Phía cuối cầu vồng mình bên nhau trọn đời”, sau cơn mưa trời lại sáng thôi mà. Mùa đông rồi đấy, lạnh lắm nhưng vẫn có Em bên cạnh.
Tôi : Hôm nay em muốn ăn gì ?
Em: Sao cũng được! Anh ăn gì em ăn nấy :D
Tôi : Ừ
Em: Mà anh này....
Tôi: Sao vậy ?
Em: Sao chân anh lại phải dùng chân giả vậy?
Tôi: Không sao. Chỉ là 1 tai nạn thôi,em không cần lo
Em : Thật không ? Em lo cho anh lắm
Tôi: Thật..Đi ăn đi...
Sau khi phẫu thuật xong, bác sĩ nói em vẫn an toàn nhưng em sẽ mất trí nhớ trong thời gian 1 năm và đôi chân em không thể đi lại nữa. Nhưng nếu được ghép đôi chân khác thì em sẽ vẫn đi lại bình thường. Vậy là tôi quyết định hi sinh vì em để em được đi lại như người bình thường vì em đã vì tôi mà bị như vậy mà... Tôi không hối hận, không bao giờ vì tôi đã yêu em thật nhiều và hi sinh xứng đáng cho em...
Hà Nội mùa đông năm 2007
Hoài Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét